Trên vòng hoa Mùa Vọng, bốn ngọn nến cháy sáng trong không gian tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng ấy đủ để nghe thấy các ngọn nến bắt đầu trò chuyện.
Ngọn nến thứ nhất lên tiếng, giọng buồn bã:
“Ta tên là Bình An. Ánh sáng của ta chiếu rọi để thế giới sống trong hòa thuận, nhưng con người đã quên ta. Họ không giữ bình an, suốt ngày tranh cãi và xung đột. Họ không cần ta.”
Ánh sáng của nó yếu dần rồi tắt hẳn.
Ngọn nến thứ hai nói, giọng đầy thất vọng:
“Ta là Đức Tin. Nhưng con người không còn tin vào Thiên Chúa. Họ quay lưng với đức tin, không màng đến giá trị thiêng liêng. Ta chẳng còn lý do để tiếp tục cháy sáng.”
Một cơn gió lướt qua phòng, và ngọn nến thứ hai cũng vụt tắt.
Ngọn nến thứ ba cất tiếng, trầm buồn:
“Ta là Tình Yêu. Nhưng con người đã đẩy ta sang một bên. Họ chỉ nghĩ đến bản thân mà quên đi những người cần tình yêu và sự quan tâm của họ. Ta đã cạn kiệt sức lực.”
Với một lần lóe sáng cuối cùng, ánh sáng của ngọn nến thứ ba cũng biến mất.
Lúc này, một đứa trẻ bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến đã tắt, nó bàng hoàng thốt lên:
“Nhưng các ngọn nến không được tắt! Các ngọn nến phải cháy mãi!”
Đứa trẻ sắp òa khóc thì ngọn nến thứ tư cất tiếng, dịu dàng và vững chãi:
“Đừng lo, con ơi! Miễn là ta còn cháy, chúng ta có thể thắp sáng lại tất cả các ngọn nến khác. Ta tên là Hy Vọng.”
Nghe vậy, đứa trẻ liền cầm lấy ngọn nến Hy Vọng, dùng ánh sáng của nó để lần lượt thắp sáng lại Bình An, Đức Tin và Tình Yêu.
Kết thúc
Ánh sáng từ cả bốn ngọn nến lại bừng lên, lan tỏa sự ấm áp và hy vọng khắp căn phòng. Câu chuyện nhắc nhở rằng, dù mọi thứ có dường như sụp đổ, miễn là còn Hy Vọng, chúng ta luôn có thể làm sống lại những giá trị tốt đẹp nhất trong cuộc đời.
